Người ta thường nói sau cơn mưa sẽ có 2 loại người: Một người ngẩng mặt nhìn trời, thấy cầu vồng và niềm hi vọng. Một người cúi mặt nhìn đất, thấy nước bùn và nỗi tuyệt vọng.
01 –
Ba bộ đời người: Khi còn trẻ là chạy bộ, đến tuổi trung niên là đi bộ, khi về già là tản bộ. Lúc còn trẻ hãy cố gắng chăm chỉ vận động, chăm chỉ làm việc, có thể vì thiếu kinh nghiệm mà chúng ta hơi hấp tấp. Nhưng trải qua bao năm tháng thăm trầm, 30 tuổi rồi, chúng ta sẽ có đủ năng lực và tài lực để “cho phép” bản thân sống chậm lại. Cho đến khi về già, chỉ còn lại những ngày tháng êm đềm, nhàn tản bên gia đình.
Ba tâm thái lớn đời người: Khi còn trẻ là tư thái, đến tuổi trung niên là phong thái, về già rồi là bệnh thái. Tư thái chính là dáng vẻ và thái độ. Khi ta còn trẻ, dù là ứng viên hay nhà tuyển dụng đi nữa, dáng vẻ, thái độ và năng lực là thứ mà chúng ta thường dùng để đánh giá đối phương. Trải qua tầm 10 năm, bạn trưởng thành hơn, mang phong thái chững chạc, thu hút người khác bằng khí chất, mà không phải ngoại hình. Đến khi về già, sức khỏe con người ta sẽ được đánh giá bằng “độ siêng” trong quá khứ. Người biết chăm tập thể dục thì ít bệnh, sống lâu; kẻ lười vận động thì dễ bệnh đau, ốm yếu!
Ba tưởng đời người: Khi còn trẻ là mơ tưởng, đến tuổi trung niên là cảm tưởng, khi về già là hồi tưởng. Bởi vì còn quá nhỏ để hiểu về thế giới bên ngoài, nên trong đầu mỗi đứa trẻ đều có rất nhiều ước mơ, nhưng khi lớn lên bước vào đời, chúng ta ăn thiệt nhiều hơn chiếm lợi, nên tự đúc kết ra cho mình nhiều bài học. Để lúc về già, khi mọi công sức bỏ ra trong quá khứ đã giúp chúng ta có đủ vật chất để an cư lạc nghiệp, nhìn con cháu lớn lên còn bản thân ngày một già đi, cái người già thường làm nhất, chính là hồi tưởng chuyện xưa.
Ba trí tuệ đời người: Khi còn trẻ là cơ trí, đến tuổi trung niên là tâm trí, khi về già là minh trí. Còn trẻ nhanh nhẹn, gặp chuyện liền nghĩ ra cách đối đáp. Đến trung niên liền trầm lắng, gặp chuyện liền tĩnh tâm nghĩ trước làm sau. Về già thành minh trí, giống như một người “nhìn thấu hồng trần”, chuyện vui chuyện buồn đều trải qua, cách nhìn sâu lắng mà sáng suốt, xử lí điềm đạm mà dứt khoát.
– 02 –
Có người nói rằng, sau cơn mưa sẽ có hai loại người:
Loại thứ nhất: ngẩng mặt nhìn trời, thấy cầu vồng và những đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh, cảm thấy trong lòng đầy ắp hi vọng.
Loại thứ hai: cúi đầu nhìn đất, nhìn thấy bùn lầy và nước bẩn, cảm thấy tuyệt vọng ê chề.
Có đôi lúc, khi làm việc, ngàn vạn lần nên chọn đúng chỗ, đúng hướng. Đừng làm ra những việc vô nghĩa như chờ thuyền ở sân bay hay đợi máy bay ở bến cảng. Lắm lúc trong cuộc đời bạn, thất vọng của bạn không phải do người khác tạo ra, mà do những kỳ vọng sai lầm bạn tự tạo thành.
Cuộc đời này không dài, người thông minh nên biết quý trọng. Hiện tại bạn đã đi được bao xa không quan trọng, thứ quan trọng là nên biết trân quý từng giây từng phút còn được sống trên cõi đời.
Tất nhiên cuộc sống sẽ không hoàn hảo, toàn màu hồng như khi còn nhỏ chúng ta thường nghĩ; nhưng nó cũng sẽ không quá xấu xa, đen tối như khi chúng ta mới bước vào đời.
Niềm vui lớn nhất đời người không thiên về chuyện bạn sở hữu bao nhiêu, mà thuộc về những thứ bạn đã theo đuổi trong hành trình đó. Đừng lãng phí thời gian, hãy dừng ngay tất cả những hành động không cần thiết mà theo đuổi những việc bản thân cho là đáng giá.
– 03 –
Điều đáng buồn nhất trong cuộc sống là tâm mang hoài bão lớn, nhưng thân lại hết lần này đến lần khác lãng phí thời gian.
Có nhiều người, cảm thấy bản thân không đủ thông minh, nhưng làm việc gì cũng thích trì hoãn; cảm thấy thành tích bản thân không tốt, nhưng lại không tận dụng thời gian rảnh mà học hỏi thêm kiến thức; không hài lòng về bản thân, nhưng mỗi ngày đều an ủi bản thân chơi một ngày nữa thôi, mai sẽ nỗ lực ngay.
Nếu đã biết đường còn dài còn xa, vậy thì mau lo xuất phát sớm, chần chừ đến khi ánh mặt trời chiếu đến đầu giường rồi mới thức dậy, chả trách bạn không phải thỏ cũng chẳng phải rùa.
Chuyện thường khiến người ta buồn lòng nhất không phải là do sự thất vọng nhất thời, mà là do những sự kỳ vọng lâu đời tạo nên. Kỳ vọng càng nhiều nhưng lại buông trôi hết thảy, giống như con chim đang tự do bay lượn trên trời đột nhiên bị người bắn ná rơi xuống đất.
Tất cả chúng ta đều có một trái tim nhạy cảm và tinh tế, đôi khi vui cả ngày, đôi lúc buồn một đêm. Hòi ức quá nhiều, tiếng thở dài càng nhiều. Những điều muốn trốn tránh quá nhiều, thứ phải đối mặt lại càng nhiều; trải qua nhiều điều như vậy, trái tim ngây thơ thuở đầu đã bị “lọc” cạn kiệt bớt sự ngây ngô, trở nên phức tạp, trở nên dễ nghi kỵ và khó tin người.
– 04 –
Dù là ai cũng nhất định phải ghi nhớ một điều, hiểu rõ vị trí của mình nằm ở đâu, giống như việc người khác biết gương mặt anh ta ra sao vậy. Đây là một ví dụ về loại ý thức tự giác tỉnh táo nhất.
Mặt mộc đẹp vẫn tốt hơn nhiều so với hóa trang đẹp. Dù hiện tại bạn có vài thứ hơn người, cũng không được quá tự mãn. Làm bất cứ việc gì, cũng nên cố gắng làm hết sức mình. Đây mới là cách làm người chân chính.
Bản lĩnh của một người, được thể hiện khi người đó rơi xuống hố sâu. Nhân phẩm của một người, được thể hiện trong cách hành động của người đó. Sự chu đáo của một người, được thể hiện khi buồn tủi. Độ trưởng thành của một người, được phản ánh trong sự lựa chọn.
Ai nguyện ý làm điều mình thích, dám làm một người nghĩ được làm được, mới gọi là người trưởng thành.
Thiên Tuyết
Theo Trí Thức Trẻ